XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm


Phan_33 end

Vì thấy con khóc uất ức, Nguyên Bảo là mẹ nên ngồi bên cạnh liên tục an ủi con mình, vừa chỉ trong TV vừa nói: "Coi đi, đó là mẹ, không có chút kinh khủng nào, đó là mẹ. . . . . ."

Tiểu Ngôn Tâm trầm mặc một hồi, khóc càng thêm lợi hại: "Mẹ bị hút vào trong TV, không cần Ngôn Tâm và anh hai. . . . . . Thật là khủng khiếp. . . . . . Ngôn Tâm không muốn coi . . . . . Không muốn coi đâu. . . . . ."

Nguyên Bảo: ". . . . . ."

Chương 62: Ngoại truyện 6 - Chuyện vợ chồng

Chờ đến lúc Nguyên Bảo hai mươi mấy tuổi, Ngôn Sóc đã hơn ba mươi, Nguyên Bảo càng ngày càng xinh đẹp, trên người Ngôn Sóc lại phát ra hơi thở thành thục của người đàn ông, nên rất nhiều cô gái trẻ hay nhìn trộm anh.

Nguyên Bảo tuyệt không lo lắng về chuyện Ngôn Sóc có tiểu Tam, ngược lại Ngôn Sóc lại không yên lòng về Nguyên Bảo, vợ của anh rất ngu ngốc, người nào cũng biết rằng, hiện tại Làng Giải Trí rất hỗn loạn, nên anh chẳng yên lòng. Ngày đó Nguyên Bảo nhận lời đóng trong một bộ phim ma cổ đại, nghe nói là những diễn viên Nam trong phim đều rất đẹp, đồ mặc cũng gợi cảm, đoàn phim lại ít diễn viên nữ, Ngôn Sóc càng thêm không yên lòng, cho nên vừa có cơ hội liền đi dò thám.

Bây giờ Nguyên Bảo đã được coi là “Nữ Vương Phim Kinh Dị”, rất ít khi nhận được một vai diễn bình thường, cho nên cô rất coi trọng vai diễn trong bộ phim này.

Theo như kịch bản, cô mặc một chiếc áo trắng bằng vải nhẹ nhàng, trên mặt được trang điểm sắc sảo, xem ra càng thêm thoát tục, Ngôn Sóc không thích ánh mắt của những người kia khi nhìn cô, rất không thích.

Cho nên Ngôn Sóc tuyệt đối muốn tìm một thời cơ tuyên bố cô thuộc quyền sở hữu của anh, những người này nhìn bộ dáng xinh đẹp của Nguyên Bảo đều quên mất việc cô đã có chồng.

"Nguyên Bảo, anh sẽ đưa em về nhà" Anh đặt những lửa nóng trong lòng xuống, đi vào trong đoàn phim, Ngôn Sóc mặc tây trang đắc tiền, vài sợi tóc rơi bên vành tai. Đôi mắt tràn đầy dịu dàng nhìn Nguyên Bảo.

"Hả? Sao anh lại tới đây?"

"Buổi tối cả nhà chúng ta ra ngoài ăn, Ngôn Sách và Ngôn Tâm cũng tới"

"Mẹ ——" một giây kế tiếp, một Tiểu Quỷ nhào vào trong ngực của cô, còn Ngôn Sách thì chậm rãi đi tới, hai tay nhét vào túi, bước đi ưu nhã, đầu đội một cái mũ đen, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không tỏ bất kỳ cảm xúc gì, bộ dáng ấy thật sự rất đẹp trai

"Có nhớ mẹ không?." Nguyên Bảo ngắt cái mũi nhỏ của Ngôn Tâm, gần đây cô rất bận, nên không có nhiều thời gian dành cho bọn nhỏ, cô có chút cảm giác áy náy.

"Nhớ. . . . . ." Ngôn Tâm hôn một cái lên gò má của Nguyên Bảo "Về sau mẹ có thể bồi Ngôn Tâm và anh đi chơi bù?" truyện mới nhất chỉ có tại .

"Ừ, lập tức có thể dẫn các con đi chơi, Ngôn Sách, đến đây với mẹ nào."

"Hừ!" Ngôn Sách lãnh khốc hừ một tiếng, vẫn khéo léo đi tới.

"Tiền Bối, cái này. . . . . . là con của cô?" Một người đàn ông đẹp trai trợn to hai mắt lên nhìn, trong đôi mắt là một tia không tin, anh và Nguyên Bảo làm cùng một công ty, bình thường anh rất yêu mến Nguyên Bảo, lúc rãnh rỗi cũng hay lấy cớ tiến lại gần trò chuyện.

"Đúng vậy, đây là con trai tôi tên Ngôn Sách, đây là con gái tôi tên Ngôn Tâm, còn chồng tôi tên Ngôn Sóc" Nguyên Bảo vui vẻ giới thiệu.

Tâm tình của mọi người là có chút phức tạp, lúc hai người kết hôn cũng không quá nhiều người biết, bên ngoài cũng có người nói Nguyên Bảo gia nhập vào Hào Môn, nhưng đều cho rằng đó chỉ là tin đồn và không ai tin. Chẳng ai ngờ tất cả đều là sự thật, dù sao Nguyên Bảo cũng là một người không có gia thế, cô chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, nhưng người đẹp bây giờ thì rất nhiều, gia nhập và Hào Môn thì chỉ như phim thần tượng mà thôi.

"Hôm nay tôi về sớm một chút được không ạ?" Nguyên Bảo ôm Ngôn Tâm đi tới trước mặtđạo diễn "Tôi muốn đưa con đi chơi một chút."

"Dĩ nhiên có thể!" Đạo diễn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé củ aNgôn Tâm "Thật không nhìn ra đó Nguyên Bảo, cô còn nhỏ tuổi thế mà đã có con rồi, còn hai đứa nữa."

"Tuổi còn trẻ là có ý gì?" Ngôn Tâm chớp chớp đôi mắt non nớt, lên tiếng hỏi, bé không biết lời nói của bé chọc người khác cười, Ngôn Tâm mê man nhìn bọn họ, không biết vì sao mọi người cười.

"Cho phép cô nghỉ mấy ngày, có thể ở nhà chơi với con, hai đứa bé này thật đáng yêu."

"Cám ơn nhiều." Khom lưng nói cám ơn, nghiêng đầu dắt Ngôn Sách chạy về phía Ngôn Sóc

Một nhà bốn người tràn đầy hạnh phúc đi ra khỏi đoàn phim, mỗi cử động của Boss đều chọc mắt người nhìn, đoán chừng hai ngày sau trên báo sẽ có tin tức Nguyên Bảo kết hôn và đã có hai đứa con.

Chương 63: Ngoại truyện 7 - Nói về ngôn sách

Từ lúc sinh ra Ngôn Sách đã là người hết sức kiêu ngạo, người khác trêu chọc bé, bé liền đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn người đó, nghiêng đầu chơi một mình, người khác hôn bé, bé lại tiếp tục đưa ánh mắt khi dễ nhìn người đó, đưa cho người ta cái mông trắng nộn, yên lặng xấu hổ.

Ngày nào đó, Dương Dư cảm thấy cậu bé bánh bao này thật đáng yêu, liền bắt đầu trêu chọc Ngôn Sách: "Tiểu Sách."

"Chuyện gì?"

"Con thấy anh trai thế nào, về sau nếu thích thì có thể cùng chơi đùa với anh."

Ngôn Sách suy nghĩ trong chốc lát, đưa đôi mắt ghét bỏ nhìn về phía Tiểu Phong đang lăn qua lăn lại dưới đất. "Cháu mới không cần chơi cùng cái người tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, huống chi cháu có em gái, không thể chọn những người khác."

Dương Dư vui vẻ "Tiểu Sách thật là si tình."

Ngôn Sách tiếp tục nghiêm túc chất đống gỗ: Hừ! Bé mới sẽ không nói cho cô gái kia biết tám chữ kia có ý gì....!

Xem đi, trên người Ngôn Sách có chỗ nào không kêu ngạo đâu?, thật là bé đã học được mười phần mười bản lĩnh của ba mình.

Tóm lại mà nói đây là một gia đình tương đối hạnh phúc đình, trên thế giới này Nguyên Bảo đã tìm được một người chồng thật lòng với mình, cũng đã làm mẹ, cô biết làm mẹ không dễ dàng, thỉnh thoảng nhớ tới người nhà vẫn âm thầm khóc, Ngôn Tâm cùng Ngôn Sách thường không biết tại sao mẹ của bọn họ chảy nước mắt, chỉ là hai nguời đều muốn: đợi đến lúc trưởng thành, nhất định khiến mẹ cười.

Chương 64: Ngoại Truyện 8: Ngôn Tâm và Uất Trì Phong

Từ nhỏ Ngôn Tâm đã làm cho người khác phải yêu thích, trừ lúc còn nhỏ bị nhân vật mà mẹ đóng vai dọa sợ thì cũng không xảy ra chuyện trọng đại gì. Mọi người trong nhà đều rất ưu tú, mẹ xinh đẹp trẻ trung, ba trầm ổn mê người, anh trai cũng rất đẹp trai. Từ nhỏ Ngôn Tâm đã được cưng chiều, người nhà đều hết mực yêu thương cho nên cô cũng khá yếu ớt.

“Em mệt rồi”. Đi dạo phố là một việc vừa vui vẻ vừa khổ sở. Ngôn Tâm đá đôi giày cao gót đang đi ở chân ra, ngước mắt lên nhìn người ở trước mặt.

“Anh cõng em”. Chàng trai này khoảng hai mươi tuổi, dáng dấp rất tốt, dịu dàng ưu nhã giống như là thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh.

“Được!”. Ngôn Tâm nở nụ cười to, mặc dù nhìn dáng người anh không được vạm vỡ nhưng bờ vai anh lại rất rộng rãi, tạo cho cô cảm giác an toàn.

Từ nhỏ Ngôn Tâm đã được anh cõng trên lưng, vẫn luôn lệ thuộc vào anh, hi vọng có thể như vậy cả đời.

“Về sau em lập gia đình rồi thì làm sao có thể làm như vậy được nữa”.

“Vậy thì anh lấy em không phải là rất tốt sao, khi còn bé anh đã nói như vậy”.

“Em vẫn còn nhớ sao?”. Anh cười. “Bây giờ em vẫn còn nhỏ”.

“Không nhỏ, bây giờ em đã mười bảy tuổi rồi! Mà bằng tuổi em, mẹ em đã sinh em đó thôi!”.

Cho nên mới nói, ba của em rất cầm thú!

Tất nhiên, lời như vậy Úy Trì Phong không dám nói ra, anh đấu không lại với người có khí thế lạnh lùng mãnh liệt đó, từ nhỏ đã dùng mọi thủ đoạn ngăn cản anh gặp Ngôn Tâm nhưng anh vẫn có rất nhiều phương pháp đề phòng.

“Uất Trì Phong, anh không cảm thấy cái tên này của anh không tốt sao?”.

“Có cái gì không tốt?”.

“Phong, giống như là kẻ điên vậy”. (风: feng phong và 疯子 : fēng•zi kẻ điên)

“Ha ha, nếu như anh là kẻ điên vậy thì em sẽ là kẻ ngốc muốn làm Hoàn Châu cách cách bên trong bài hát đó”.

“Không phải như vậy……….”. Ngôn Tâm bất mãn bĩu môi. “Nếu như ba em không để em gả cho anh thì phải làm thế nào?”.

“Không sao, mẹ em đồng ý là được rồi”.

“Nói cũng phải”. Ngôn Tâm lại cười vui vẻ, bộ dạng lúc cô cười lên cực kỳ giống lúc Nguyên Bảo cười. Mỗi lần cô cười một tiếng thì cho dù cô có phạm phải sai lầm lớn hơn nữa, ba vẫn tha thứ cho cô.

Hai người trở lại nhà họ Ngôn, quả nhiên lúc Ngôn Sóc nhìn thấy Uất Trì Phong thì sắc mặt thay đổi, dường như năm tháng không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt đó, có chăng chỉ là thêm phần quyến rũ.

Ngôn Sóc trừng mắt nhìn chằm chằm Uất Trì Phong, vẫy vẫy tay với Ngôn Tâm. “Ngôn Tâm, mấy ngày nay mẹ con không về, con gọi điện thoại ẹ nói con bị ốm”.

“A? Mẹ đi quay phim rồi sao?”. Ngôn Tâm kéo tay của Uất Trì Phong. “Nhưng….. nói dối với mẹ thì không tốt lắm”.

“Nhanh đi”. Ngôn Sóc nhướn mày.

“Vâng, con biêt rồi”. Ngôn Tâm run lên, tính của ba cô chẳng tốt gì, nhưng mà ba đã nhiều tuổi rồi còn kiểm soát vợ như vậy thật sự là không có vấn đề gì chứ? Nhưng mà mẹ cô cũng vậy, so với cô còn ngốc hơn, đúng đúng, cô phản xạ có điều kiện như vậy nhất định là do di truyền từ mẹ cô.

Ngôn Tâm bỏ đi gọi điện thoại, Ngôn Sóc vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Uất Trì Phong ngồi xuống.

“Ba cháu gần đây có khỏe không?”.

“Ba cháu rất tốt, chú không cần lo lắng”.

“Không lo lắng!”. Ngôn Sóc chưa bao giờ để mặt mũi cho người khác. “Cháu muốn kết hôn với con gái chú?”.

“Cháu nghĩ rằng chú đã biết từ lâu rồi”. Uất Trì Phong cũng không muốn giấu diếm, anh miễn cưỡng tựa vào trên ghế salon, hếch mày nhìn Ngôn Sóc nói. “Chú không muốn gả em ấy sao?”.

“Thằng nhóc thối tha”. Ngôn Sóc thầm mắng một tiếng. “Đừng có đánh chủ ý lên người con gái chú, bây giờ nó mới 17 tuổi”.

“Hình như lúc dì 17 tuổi thì chú cũng đã………..”. Uất Trì Phong nở nụ cười sấu xa, nói Ngôn Sóc.

Ngôn Sóc nhíu mày. “Cho nên……..”.

“Yên tâm, cháu không cầm thú như chú đâu!”. Uất Trì Phong không hề lễ phép nói. “Ít nhất cháu sẽ chờ đến khi em ấy học đại học”.

“Cháu dám!”.

“Cho dù xảy ra chuyện gì thì Ngôn Tâm cũng sẽ không nói cho chú biết đâu nhỉ. À, cháu quên chưa nói, hình như Ngôn Sách đang thích một cô gái cho nên tạm thời cậu ta sẽ không có thời gian quản cô em gái của cậu ta đâu”.

Ngôn Sóc: “………….”.

Uất Trì Phong rất hài lòng với kết quả lần này, mặc dù đối phương có thân phận là trưởng bối nhưng ông ấy cũng không coi anh như con cháu. Dù sao sau này vẫn phải gọi một tiếng ba vợ cho nên anh vẫn phải nể mặt ông một chút.

“Ba, mẹ nói tối nay sẽ quay về”.

“Ừ”. Nét mặt Ngôn Sóc dịu dàng hẳn đi. “Chuẩn bị lên Đại học con sẽ ở đâu?”.

“Ở cùng với anh Uất Trì”. Ngôn Tâm trả lời rất dứt khoát, cô thân thiết kéo tay Uất Trì Phong. “Hôm nay anh ở lại đây đi, đến lúc em đi học lại không được gặp anh rồi”.

“Được”. Uất Trì Phong xoa đầu Ngôn Tâm, khiêu khích nhìn Ngôn Sóc.

Sắc mặt Ngôn Sóc càng tối, mà đúng lúc này Ngôn Sách đi vào. Nói đến Ngôn Sách, anh ta cao lớn tuấn tú giống hệt Ngôn Sóc. Mặc dù tính tình Ngôn Sách khá hơn nhiều so với Ngôn Sóc nhưng hơi kiêu ngạo và lạnh lùng. Nói rằng Ngôn Sách đang thích một người thì đúng là Ngôn Sóc không tin được.

“Ngôn Sách, nghe nói con đang hẹn hò hả?”.

“Ai?”. Ngôn Sách sửng sốt một chút. “Ai nói?”.

Ngôn Sóc đưa tay chỉ vào Uất Trì Phong: “Cậu ta”.

Ngôn Sách nhíu mày, “Đừng nói bậy”. Hai bên tai Ngôn Sách đỏ ửng, lúng túng quay đầu đi. “Tôi còn lâu mới nói chuyện yêu đương gì đó”.

Uất Trì Phong giễu cợt cười cười. “Cô bé kia rất xinh đẹp, nghe nói là con lai giữa người Hán với người Anh!”.

“Nói bậy! Rõ ràng là lai giữa người Trung và người Anh!”.

“…………..”.

Đáng ghét!

Ngôn Sách trợn mắt nhìn Uất Trì Phong một cái, sau đó quay người đi lên lầu. Người giống như vậy nên để cho Lưu Tinh Vũ đập chết, khốn kiếp!

Mặc dù hai người đàn ông rất không tình nguyện nhưng Uất Trì Phong vẫn mặt dày ở lại. Đêm khuya yên tĩnh, Ngôn Tâm lẻn vào trong phòng của Uất Trì Phong.

“Anh Uất Trì…….”.Cô rúc vào trong chăn, cả người lạnh phát run.

“Tại sao không đi giày vào hả?”. Anh đau lòng ôm Ngôn Tâm, đôi tay xoa bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô.

“Như vậy thì sẽ bị ba phát hiện”. Cô hôn lê cánh môi Uất Trì Phong. “Hôm nay anh với ba lại đấu khẩu hả?”.

“Không có”. Anh nở nụ cười, cánh tay ôm chặt lấy cô. “Chú ấy rất yêu em”.

“Ừm, ba em rất yêu em nhưng mà người ba yêu nhất là mẹ”. Nhớ lúc còn bé mẹ hay cùng ba tranh thủ tình cảm, Ngôn Tâm cười khẽ. “Anh có yêu em giống như ba yêu mẹ không?”. Từ nhỏ Ngôn Tâm đã luôn hâm mộ tình yêu của ba mẹ, cho dù qua bao nhiêu năm thì tình cảm bọn họ vẫn không xảy ra vấn đề gì, nhà bọn họ luôn hạnh phúc.

Mỗi lần thấy ba hôn mẹ, gương mặt mẹ đỏ lên, cô cảm giác rất hâm mộ. Cô không nghĩ đến trên thế giới này sẽ có loại tình cảm như vậy. Qua bao năm tháng, tình yêu của bọn họ không thay đổi.

“Không!”. Uất Trì Phong hôn lên môi cô. “Anh sẽ yêu em hơn ba em yêu mẹ em”.

Ngô Tâm hơi sửng sốt một chút, gương mặt đỏ bừng nhắm hai mắt lại.

“Tâm Tâm……”. Uất Trì Phong lật người đặt Ngôn Tâm ở phía dưới, nụ hôn của anh thay đổi từ dịu dàng đến mạnh mẽ. Đầu lưỡi đưa vào bên trong miệng nhỏ, tùy ý quyết định tất cả, Ngôn Tâm ‘ưm’ một tiếng, ngoan ngoãn không giãy giụa.

“Tâm Tâm……..”. Tuổi trẻ khí thịnh, Uất Trì Phong có chút không kiềm chế được, mùi hương thiếu nữ vẫn mê hoặc anh, anh thở hổn hển, bàn tay vuốt ve xương quai xanh tinh sảo, nhẹ nhàng kéo một cái, dây áo tuột xuống.

“Anh Uất Trì…….”.

“Ừ…….Tâm Tâm……”. Đầu lưỡi chiếm hữu xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng mút vào, cả người Ngôn Tâm cứng đờ không biết làm sao.

“Anh Uất Trì………”.

“Tâm Tâm ngoan, anh không làm gì cả, chỉ hôn em một cái mà thôi!”. Uất Trì Phong kéo áo ngủ xuống, thân thể thiếu nữ trắng nõn xinh đẹp ẩn hiện trước mắt, bộ ngực tròn nhuận khéo léo, mặc dù không sóng lớn mãnh liệt nhưng lại rất tinh xảo.

Nhẹ nhàng cắn lên, đầu lưỡi dừng trên đầu nhũ, nhẹ nhàng liếm láp, Ngôn Tâm nghẹn ngào. Cô chưa từng gặp qua tình huống như thế, mặc dù biết sau đó sẽ làm cái gì nhưng cô vẫn sợ, nước mắt không nhịn được chảy xuống, thân thể hơi run.

Uất Trì Phong giật mình, một lúc sau anh mới ý thức được mình đang làm cái gì, vội vàng kéo y phục cho cô, dùng chăn bao chặt lấy cô, mặc dù anh vẫn còn khó chịu nhưng còn tốt hơn là để cho cô chịu uất ức.

"Thật xin lỗi Tâm Tâm, vừa nãy anh quá xúc động rồi."

"Thật xin lỗi." Ngôn Tâm nhỏ giọng khóc sụt sùi "Không phải em muốn khóc , nhưng em không nhịn được. . . . . . Em sợ. . . . . ."

"Sau này sẽ không như vậy nữa." Đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô "Tâm Tâm quá mê người rồi, em có biết anh luôn luôn chờ em lớn lên không." Từ khi còn nhỏ anh và cô đã ở cạnh nhau, Uất Trì Phong còn nhớ rất rõ lúc đó Ngôn Tâm là một cô gái nhẹ dạ, từ đầu đến cuối ở trong người luôn cất các loại kẹo, mắt to luôn có một tầng sương mù mơ màng, xem ra nhìn cô lúc đó người ta rất muốn khi dễ cô một chút.

"Tâm Tâm đừng khóc, thật xin lỗi."

"Ừ. . . . . ." Dùng sức hít mũi một cái "Mới vừa rồi. . . . . . Em không cảm thấy chán ghét. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên "Nhưng. . . . . . Nhưng mà bây giờ không thể làm chuyện đó, em sợ. . . . . ."

"Anh hiểu rất rõ." Nụ cười trong đáy mắt càng sâu hơn, anh nâng cằm của cô lên "Anh muốn nói với em . . . . . ."

"Hả?"

"Anh rất yêu em." Lúc cô còn chưa phản ứng kịp trước tình huống động lòng người kia, đôi môi đỏ mọng lại bị hôn một lần nữa.

Anh luôn là một người cố chấp, cô – Ngôn Tâm chính là trái tim của anh, hy vọng của anh, từ nhỏ anh đã có một ước nguyện, chính là có thể cưới Ngôn Tâm về làm vợ, anh sẽ chờ , chờ một ngày Ngôn Tâm lớn lên, để cô trở thành vợ yêu của mình!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .